-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Mở mắt ra. Nàng không khỏi bàng hoàng.- Đây là đâu chứ? Bệnh viện sao? - Đôi môi anh đào có chút trắng bệch mấp máy thì thào hỏi.
- Tiểu thư... Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh. - Giọng nói có chút vui mừng và chút lo lắng.
- Cô là ai? Sao tôi lại ở đây? - Khoan... sao chứ. Cô ta xưng cô là tiểu thư. Sao... sao... kỳ quái... cô xuyên không giống mấy bộ tiểu thuyết sao. Hơn nữa cô còn biến thành tiểu thư nhà người ta. Hơn nữa chỉ có linh hồn mà thể xác này hình như 14. Trời ơi...!!!
- Tiểu thư... Tiểu thư sao vậy? Tiểu thư không nhớ Tiểu Hỉ sao. Là Tiểu Hỉ mà. - Tiểu Hỉ vừa nghe liền khóc.
Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người tự xưng là Tiểu Hỉ. Bỗng một dải hồi ức của thân thể này ập về.
Nàng hiện tại chính là ngũ tiểu thư Mộ Phi Quân của Mộ tướng phủ. Cha nàng là Mộ Hành Nguyên, mẹ nàng là Lục Triều Anh đã chết vì sinh khó. Mẹ nàng chỉ kịp đặp tên cho nàng, nhìn mặt nàng một lần rồi tắt thở.
Nàng bị rơi xuống vách núi chính là do Nhị tỷ và Tứ tỷ cùng cha khác mẹ truy sát. Nàng có ba vị ca ca và bốn người tỷ tỷ. Đại ca, tam ca và tam tỷ đều yêu thương nàng. Còn lại đều xem nàng như con vật mà đối xử kể cả cha nàng vì cha nàng luôn nghĩ mẹ nàng do nàng khắc chết. Cha cho nàng ở biệt viện phía Tây phủ không người hầu không nha hoàn để nàng tự sinh tự diệt. Cũng may có Tiểu Hỉ luôn đi theo nàng không rõ lý do.
Thoát khỏi dòng ký ức, nàng khẽ ngồi dậy. Tiểu Hỉ vội đỡ nàng.
- Sao ta quên em được. - Nàng khẽ giọng trả lời. - Nhưng sao chúng ta có thể vẫn còn sống?
- Tiểu thư. Người không ngờ được đâu. Dưới đáy vực này là một con sông. Chúng ta trôi theo sông rồi dạt vào bờ. Còn đây chính là hang đá bên cạnh bờ sông đó. Tiểu thư... Em xin lỗi. Em không bảo vệ tốt cho người.
- Không sao. Không phải lỗi của em.
Nàng nghỉ thêm vài ngày nữa cảm thấy khỏe hơn nên đứng dậy đi lại. Tiểu Hỉ có cản nhưng nàng kiên quyết nên Tiểu Hỉ cũng tùy nàng.
Nàng đi ra ngoài dạo theo bờ sông. Bóng nàng rọi xuống sông. Dưới lòng sông là thiếu nữ thân thể có chút gầy gò nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo. Chính là mỹ nữ trong mỹ nữ. Nàng quay vào động.
Nàng có ý tiến sâu thêm vào trong động. Bên trong khá tối. Đưa tay lên không thấy được ngón tay. Nàng bỗng nhớ đến viên dạ minh châu tam ca nàng cho bèn lục tìm khắp người. Cầm dạ minh châu trong tay, không gian sáng hơn rất nhiều. Nàng có chút sợ nhưng sự tò mò đã chinh phục sự sợ hãi của nàng.
Hết đường rồi. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi. Một bộ xương khô. Trên vách đá có khắc chữ ý nói bí kíp võ công tuyệt thế không có ai tiếp nhận. Gần bộ xương đó là 1 thanh kiếm và 1 cuốn sách. Sự tò mò thôi thúc, nàng đánh liều mang thanh kiếm và cuốn sách ra ngoài rồi quay lại mang bộ xương đi cùng Tiểu Hỉ an táng.
- Lão tiền bối. Vãn bối không quen người cũng không biết người là ai tên là gì. Nhưng nếu vãn bối đã gặp được tiền bối ắt có duyên. Vãn bối thấy cạnh người có thanh kiếm và cuốn sách có lẽ là bí kíp võ công của ngài này nay xin lão tiền bối cho phép vãn bối theo bí kíp này học hỏi. Nế tiền bối đồng ý xin ngài hãy cho chút dấu hiệu. - Nàng nói rồi cùng Tiểu Hỉ dập đầu trước phần mộ.
Không biết trùng hợp hay thực sự có dấu hiệu, thanh kiếm rơi xuống. Giữa trán nàng hiện lên đóa huyết liên đang nở đỏ như máu.
Từ đó nàng ở dưới đáy vực sống bằng cỏ dại và cá bắt được dưới sông. Nàng tuân theo cuốn sách dùng thanh kiếm nàng thấy trong hang đá luyện tập chăm chỉ. Chính là thanh kiếm có linh tính, sau khi nàng dập đầu xin phép trước ngôi mộ mới tuốt được nó ra khỏi vỏ. Ngoài nàng ra, Tiểu Hỉ cũng bó tay với thanh kiếm.
Sau khi tuốt kiếm, nàng quan sát thật kỹ. Lưỡi kiếm sắc bén, mũi kiếm nhọn sáng lạn dưới ánh mặt trời yếu ớt. Trên lưỡi kiếm khắc hai chữ THIÊN TRƯỜNG.
Ghi nhớ tất cả cuốn sách, cất thật kỹ nó, theo trí nhớ phác họa lại từng chiêu thức. Thanh kiếm uốn lượn giữa không trung mạnh mẽ nữ tính. Tà áo lam nhạt dính máu đã giặt sạch tung bay theo gió.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sáu năm sau.- Tiểu Hỉ. Chúng ta ở đây bao lâu rồi nhỉ?
- Tiểu thư, có vẻ cũng được sáu năm rồi ạ.
- Hắc Nhi... Chúng ta ra ngoài nhé. Ta sẽ mang ngươi theo.
Mộ Phi Quân tay vuốt nhẹ đầu sói xám một cách không sợ hãi.
- Tiểu thư. Người mang nó theo em e là...
- Có gì phải sợ chứ? Phải không Hắc Nhi...
Hắc Nhi chính là con sói xám nàng đang ôm trong lòng. Dưới đáy cốc có dã thú có trùng có cả chim. Nàng như có sức mạnh siêu nhiên khiến toàn bộ chúng đều tâm phục đi theo nàng mà nàng Mộ Dung Quân Phất cũng có khả năng đọc suy nghĩ của chúng, hiểu tiếng của chúng và chỉ huy chúng. Nàng gần như người rừng rồi.
- Áuuu... - Con sói tru lên một hồi bất mãn.
Mộ Phi Quân đương nhiên biết nó bất mãn ở đâu. Dù sao nó cũng lớn lên và sống nơi đáy vực này nên nó không muốn đi cũng là điều dễ hiểu.
- Ngươi không muốn đi? Không sao. Vậy ta đi lên đó rồi sẽ quay lại thăm ngươi.
- Áuuu... - Con sói một lần nữa tru lên không vừa lòng.
- Hắc Nhi... Ta chỉ đi chút thôi. Ta hứa sẽ quay lại thật sớm.
- Áuuu... - Nó lại tru lên vẻ như bất đắc dĩ đồng ý.
Nàng cười thật tươi. Nụ cười làm tăng lên vẻ đẹp vốn có của nàng. Nàng hiện giờ chính là tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành. Mái tóc dài quá eo. Mắt phượng mày liễu đôi môi anh đào. Trông nàng goàn toàn không phải người của nhân gian. Nàng chính là tiên tử hạ phàm.
Tiểu Hỉ luôn sợ mấy con vật dưới này vì những thứ nàng biết thực sự rất đáng sợ. Còn những con vật nàng không biết nó thực sự rất rất kinh khủng. Ví dụ như Hỏa Trùng Nhi chính là cái con sâu to như ngón chân cái mình nhẵn bóng đỏ như cục than đang cháy. Thỉnh thoảng còn có chấm đen chấm vàng đủ biết nó độc ra sao. Hay cái thứ gọi là Mộc Thanh Nhi chính là con vật vừa to vừa dài như ngón tay, đã thế lại rất nhiều chân, mình có nhờn trơn trơn màu xanh lá sọc đỏ. Vậy mà tiểu thư của nàng còn nuôi chúng quanh nhà làm nàng ăn thì lo ngủ thì chẳng yên. May mà tiểu thư sắp ra ngoài nếu không thực nàng sẽ điên mất.
- Kíuuu... - Nàng đưa tay lên miệng giả làm loa gọi con chim lớn nàng cứu nó 4 năm trước.
Nó là con chim rất lớn. Không biết nó là giống chim gì nhưng nó cũng rất khỏe. Nàng cũng định đi lên từ 3 năm trước nhưng do võ công chưa thành nên đành ở lại. Bây giờ nàng chính là võ công tuyệt đỉnh. Tuy chỉ là một bộ công pháp nhưng chiêu thức rất kỳ lạ. Theo trí nhớ của thân thể này thì không có loại công pháp nào như thế.
Con chim lớn đó nàng đặt tên là Đại Điểu Nhi. Nàng vỗ nhẹ vào bộ lông nâu đỏ óng mượt của Đại Điểu Nhi.
- Đại Điểu Nhi... Ngươi hãy giúp chúng ta lên kia được không? - Nàng nói rồi chỉ lên phía trên, nơi sương mù trắng xóa không nhìn thấy điểm kết.
- Kíuuu... - Con đại điểu kêu một tiếng coi như đồng ý.
Mộ Phi Quân bèn vào nhà thu thập. Nói là thu thập nhưng thực chất lại chẳng có gì nhiều. Chỉ có vài nén bạc còn sót trên y phục lúc rơi xuống, một thanh kiếm, một chiếc tiêu ngọc lưu ly trắng trong suốt nàng thấy trên người Đại Điểu Nhi và một số loại độc nàng chế được lúc rảnh rỗi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hai thân ảnh một bạch y một hồng y thân như tiên tử từ con đại điểu đáp xuống đỉnh núi. Hồng y là Tiểu Hỉ. Còn bạch y đương nhiên là Ngũ tiểu thư Mộ Dung gia Mộ Phi Quân. Nàng một thân bạch y tiêu sái, bên hông phải đeo miếng ngọc bội khắc từ ngọc thạch ngàn năm dưới đáy vực, bên trái đeo chiếc sáo ngọc lưu ly. Tuy một thân nam trang nhưng cũng không giảm mất vẻ đẹp vốn có của nàng. Tuy thân thể này lớn lên ở đây nhưng đó chỉ là ký ức. Nàng muốn chính mình trân trân thực thực thăm thú cái thế giới như trong phim này.
- Tiểu Hỉ... Em nghĩ xem chúng ta giờ đi đâu?
- Công tử... Bây giờ ta phải ra khỏi cái nơi hoang sơ này đã.
- Cũng đúng... Đi thôi. - Mộ Phi Quân như con sẻ nhỏ vừa thoát lồng son nhảy chân sáo trên đường xuống núi.
- Tiểu... Công tử thân là nam nhi sao lại... - Tiểu Hỉ vẻ mặt vặn vẹo hỏi. Tiểu thư bây giờ chính là khác xưa nhiều lắm. Khi xưa tiểu thư luôn cam chịu tất cả. Ai khi dễ nàng xong nàng liền trốn ra bờ sông ngồi khóc. Mỗi lần như thế đều là đại thiếu gia, tam thiếu gia cùng tam tiểu thư đi tìm đưa tiểu thư về.
Còn bây giờ... Ai có khả năng thu thập tiểu thư nàng liền chết cũng cam. Người nào khi dễ tiểu thư thì tiểu thư nhất định khiến nhà hắn gà chó cùng bay.
Nghĩ rồi Tiểu Hỉ cũng lắc đầu. Khi xưa nàng thương thay tiểu thư giờ đây nàng thương thay cái người động phải tiểu thư. Nhưng có ra sao thì tiểu thư của nàng vẫn sẽ mãi là tiểu thư của nàng. Đời này nàng sẽ trung thành với tiểu thư.
- Tiểu Hỉ... Đưa trâm hoa mai cho ta. Ta lại làm nữ nhân. - Nàng vui vẻ tháo tóc hớt búi nửa trên dùng trâm cài lại.
Nàng giờ đây lam nhạt y phục tôn lên màu da trắng nõn. Khuôn mặt trái xoan không trang điểm nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp và sự tinh nghịch trong đáy mắt.
Bỗng dưng cảnh vật xung quanh nàng thay đổi. Những bụi cỏ nhỏ giờ biến thàn cổ thụ. Chúng như vật sống di chuyển trước mặt nàng.
Tiểu Hỉ một bên nhìn cảnh ngộ phía trước bất giác run lên.
- Tiểu... Tiểu thư...
- Không cần sợ... Chỉ là trận pháp thôi.
Mộ Phi Quân bước lên phía trước vài bước bắt đầu phá trận. Nàng rút trâm hoa mai phi vào gốc cổ thụ đứng yên gần đó. Lập tức hàng ngàn mũi kim đen tuyền phi ra cắm đầy trên đất. Nàng thích thú cẩn thận thu nhặt từng cái. Cái thứ này thấy mà không lấy thật uổng.
Mộ Phi Quân bước phía Nam 5 bước lùi phía Bắc 2 bước rồi lại tiến phía Tây 1 bước. Cảnh vật liền thay đổi như cũ nhưng trước mặt nàng hiện lên một nam tử tuấn tú. Hắn đang nhìn nàng mà nàng cũng đang nhìn hắn.
- Ngươi là ai? Tại sao xông vào chỗ ở của ta?
Nàng vẫn yên lặng nhìn hắn.
- Ta đang hỏi ngươi tại sao xông vào đây? - Giọng hắn lạnh lẽo có chút tức giận.
Nàng như sự tỉnh. Tuy nàng không phải sắc nữ nhưng nàng cũng là nữ nhân. Cũng có chút chút hơi...
- Hả... Ta... Ta không để ý mới...
Tiểu Hỉ đứng một bên âm thầm thở dài. Gì đây...? Tiểu thư của nàng sao háo sắc vậy.
- Không được sự cho phép của chủ nhà đã xông vào. Không biết xấu hổ. - Hắn hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ.
- Này... Ngươi đừng tưởng ngươi cao hơn ta người có chút mập hơn ta thì ngươi giỏi nha. Chẳng phải ta đã bảo không cố ý hay sao. - Nàng cũng có chút tức giận.
- Ngươi...
- Ngươi... Ngươi cái gì mà ngươi.
- Ngươi... Hảo... Ta không thèm chấp. - Hắn giờ phút này sợ là sự lạnh lùng bình tĩnh cũng sớm bay lên chín tầng mây
- Chấp... Chấp cái gì mà chấp. Chính ta mới không thèm chấp ngươi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Ngươi. Ngươi quá kiêu ngạo rồi. - Hắn cầm chiếc quạt giấy mà tay run nhẹ lên vì tức giận. - Ta chính là thế. Thì sao hả. - Nàng ngẩng đầu nói đầy thách thức.
Hắn tức đến u mê đầu óc mất rồi. Tức đến độ nghiến răng nghiến lợi. Hắn muốn hôm nay giáo huấn nàng một trận.
Hắn rút chùy thủ đâm đến nàng. Nàng tránh. Hắn phi ám khí. Nàng né. Hai thân ảnh một lam y một bạch y, một công một thủ so tài trong rừng. Trên thân cây sớm đã có những vết cắt sắc bén của chùy thủ.
Dừng lại chiêu thức, trán hắn lấm tấm mồ hôi thở dốc. Hắn tung hành giang hồ bao năm nay chưa từng thấy loại chiêu thức kỳ lạ như vậy.
Hắn đang chật vật ở đây còn bên kia Mộ Phi Quân tựa người vào cổ thụ tinh thần sáng láng cười tươi như hoa. Nàng nhìn hắn nụ cười càng tỏa sáng. Nàng ở hiện đại hay cổ đại đều chỉnh người không nương tay. Âm thầm cho tay vào túi mang ra chút bột trắng tiến lại gần hắn. Hắn có nội lực nên có thể cảm nhận được.
Hắn ngẩng đầu lên liền nhận được một màn bụi bột. Khẽ a lên một tiếng, hắn lạo chạo chạy sâu vào rừng. Nàng phủi tay đắc ý cười.
- Hừ... Cái tên kiêu ngạo... Cho ngươi chừa cái tội hống hách.
Tiểu Hỉ nhìn một màn này âm thầm than thở hộ vị công tử xấu số đụng phải tiểu thư. Đó là cái gì... Đó chính là bột mỳ tiểu thư tự chế. Dùng khăn khô có thể lau sạch chứ đụng nước vào thì nó bên bết còn dính dính rửa mấy ngày không sạch.
- Tiểu thư... Mau đi thôi không trời tối.
- Ừ. Đi thôi.
Nàng lấy lại cây trâm cài lên tóc.
- "Ư ử..."
Dừng lại cước bộ. Lắng tai nghe thật kỹ, nàng tiến về phía bụi cây. Sau bụi cây, một con bạch hổ non nằm bệt trên đất. Xung quanh máu loang lổ chảy từ đùi nó ra. Nàng ngồi xuống nhìn nó, nó khẽ nhích mình như phòng vệ. Nàng chỉ cười rồi nói.
- Tiểu bạch hổ, đừng sợ... Ta không hại ngươi đâu. - Nói rồi nàng còn có ý vươn tay bế nó. Vậy là nó ngoan ngoãn nằm trên tay nàng. Cẩn thận xử lý vết thương cho nó rồi nhanh chóng lên đường.
Trên đường đi, con bạch hổ khá ngoan. Nó nằm yên lim dim ngủ. Còn bên kia, Tiểu Hỉ đang duy trì khoảng cách tốt nhất tránh xa bạch hổ trên tay tiểu thư.
Vào đến cổng thành, lính canh cổng nhìn bạch hổ giống con miêu lớn nên không cản. Hai người một thú bình yên vào thành. Nàng đi qua một lão ăn mày rồi bất giác lùi lại. Nàng cảm thấy lão không bình thường. Nếu bình thường chắc chắn sẽ luôn miệng xin xỏ nhưng lão thì lại ngồi khoanh chân nhắm mắt ngủ.
- Này lão tiền bối...
- Có chuyện gì?
- Lão không xin thì lấy đồ ăn ở đâu?
- Haha... Vị cô nương này... Ta ngồi đây đã hơn một tháng cô là người đầu tiên hỏi ta. Cô có muốn bái ta làm sư phụ không?
- Ông và ta không quen cũng chẳng biết.
- Sau này lạ sẽ thành quen. Haha... - Laoc cười một cách khoái trá.
Nàng ngồi ngây ngẩn một hồi, cảm thấy lão nhân này tuy ăn nói kỳ quái bất quá vẫn hợp với tính cách của nàng. Kết làm bằng hữu vậy.
Lão nhân như hiểu được suy nghĩ của nàng cười to.
- Cô nương... Cô không bái ta làn sư phụ sau này không có thuốc hối hận để uống đâu.
Một lần nữa đắm mình vào suy nghĩ, Mộ Phi Quân cảm thấy cũng đúng. Tuy mang theo trí nhớ cổ thân thể này nhưng vẫn là lạ nước lạ cái. Lão nhân này tuy kỳ cục nhưng có vẻ cũng là người tốt.
- Hảo... Vậy sư phụ nhận để tử một lạy...
- Haha... Tốt tốt...
Mọi người đi đường đều đưa ánh mắt nhìn nàng. Thật là lạ... Nàng đi lạy nhận một lão ăn mày làm sư phụ. Nàng điên hả.
- Tiểu thư... Vậy là sao...? - Tiểu Hỉ một bên nhìn màn này choáng váng đầu óc. Tiểu thư ấm đầu sao.
- Nha đầu kia... Tiểu thư ngươi nhận ta làm sư phụ là phúc của nàng đấy... Haha... Đúng rồi đệ tử... Con tên gì?
- Ta tên Mộ Phi Quân.
- Chính là Mộ Phi Quân nổi danh thiên hạ cầm kỳ thi họa không thông là một phế vật sao?
- Đúng... Ngài hối hận sao?
- Không hối... Không hối... Haha... Vậy giờ ta gọi con là Phi Quân. Đồ đệ ngoan... Theo ta về cốc thôi. - Lão nói rồi đứng lên kéo các nàng đi.
- Sư phụ... Ngài tên gì?
- Ta tên Diệp Vô Niệm
- Ngài là Diệp Vô Niệm trong Đại Linh Phái?
- Đúng. Con chính là ngũ đệ tử, đệ tử đời thứ hai trăm hai mươi tám hiệu Diệp Vô Cầu sao hả?
- Tất cả nghe sự phụ.
Nàng cả người vui sướng như dại. Không ngờ nàng lại có thể bái Đại Vô Linh Phái làm sư phụ.
P/s: Xin lỗi mọi người nhiều. Tuần vừa rồi có chút trục trặc học hành. Mọi người cho xin chút thông cảm. Tuần này mình sẽ cố up bù. Cảm ơn m.n đã làm độc giả cho truyện mình nha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ba con người một già hai trẻ, một nam hai nữ đâug đội khăn mặt che kín mít đi trên đường khiến bao án mắt đều đổ dồn.- Sư phụ... Người bắt con bịt kín vậy làm gì? Ngột muốn chết con... - Nàng (Mộ Phi Quân) khó hiểu hỏi.
- Phái ta có quy định khi xuất cốc không được để người ngoài nhìn thấy mặt của nữ đệ tử.
- Gì mà nam với nữ. Bất công.
- Quy định phải chấp hành. Bây giờ hối không kịp rồi... Haha... - Diệp Vô Niệm cười to khoái trá.
- Vậy ta sao cũng phải bịt hả? - Tiểu Hỉ cũng có chút bực mình.
- Không thích ngươi có thể bỏ... - Lão nói nữa chừng khiến nàng đưa tay định giật khăn xuống. - Nhưng ngươi không được vào cốc... Haha... - Tay nàng khựng lại. Lão chơi nàng. Không cho nàng vào thì nàng ở với thú sao.
Ba người vẫn cái tư thế bịt kín từ trên xuống dưới đi trên đường. Riêng lão hủ đã lấy khăn vắt lên vai cho đỡ lằng nhằng. Mộ Phi Quân nàng đã sớm lôi tổ tông cái tên đặt ra quy định này chửi không dưới mười lần.
Liên tiếp đi như thế cũng đến miệng một cái vực.
- Sư phụ... Ở đây hoang vắng thế này... Cốc ở chỗ nào chứ.
- Ở dưới. - Nói rồi không bận tâm phản ứng của hai nàng liền túm lấy tay hai người bay xuống.
Mộ Phi Quân thì không sao. Chỉ mất thăng bằng một chút còn Tiểu Hỉ sớm đã bị dọa đến ngất rồi.
- Nha đầu khá lắm. Vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, không như tiểu nha đầu đi cùng ngươi, mới vậy đã bị dọa cho xỉu rồi.
- Sư phụ... Lần sau làm ơn người nói con biết một câu đi.
- Được được... Thế nào cũng vậy.
An an ổn ổn đáp xuống dưới, đôi mắt của nàng sớm đã mù mịt. Trước mắt cát vàng trải dài không thấy điểm kết. Thỉnh thoảng còn có lớp bụi mờ dựng lên do gió thổi.
Cúi người nắm một nắm cát đưa lên trước mặt. Cảm giác hơi bỏng rát lan tỏa trong lòng bàn tay chạy đến tứ chi. Hơn thế, nàng còn mang một cảm giác quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Giống như bỏ quê hương ra đi nhiều năm mà trở lại. Mắt nàng liền phủ một tầng sương mù.
- Nha đầu... Cảm giác rất quen thuộc đúng không? Haha... Nơi này gọi là Kim Nhật Quân Mạc. Nơi này bất kể ngày đêm đều có mặt trời nên gọi Kim Nhật. Khi xưa Thiên Long Hoàng từng trú ngụ nơi này nên gọi là Quân Mạc.
- Cảm giác của ta...
- Đây không phải cát bình thường. Khi xưa tiểu thư Long gia - Long Bạch Liên và Cung chủ Phượng gia - Phượng Kỳ Thiên là hai huynh muội song sinh thất lạc từ nhỏ. Do không biết lại yêu nhau, Long Bạch Liên cho đến lúc biết liền hận chính bản thân mình đến nỗi tẩu hỏa nhập ma biến thành nữ quỷ. Phượng Kỳ Thiên biết được đã bắt nàng lại phong ấn ở Kim Nhật Quân Mạc này. Giang hồ hiểm ác có người đã dânc người đến đòi Phượng Kỳ Thiên giao ra Long Bạch Liên. Hắn một mực không chịu và đã có trận chiến xảy ra...
Ngừng một lúc, lão nhìn vẻ mặt đăm chiêu của nàng. Nàng hoàn toàn tỉnh táo không giống những nữ đệ tử hắn dẫn về trước đây nghe hắn kể sớm đã nước mắt ngắn nước mắt dài sướt mướt rồi. Thấy nàng không phàn ứng hắn tiếp tục.
- Đánh nhau ba ngày hai đêm họ đã đem Phượng Kỳ Thiên đánh bại. Chúng mặc kệ chàng đang hấp hối điên cuồng tìm Long Bạch Liên nhưng lại không thấy. Trong hang đá, Long Bạch Liên cảm nhận được huynh của mình gặp nạn bất chấp tất cả phá phong ấn ra ngoài. Phong ấn bị phá đồng nghĩa Phượng Kỳ Thiên mất đi nội lực. Long Bạch Liên ôm lấy ca ca đang hấp hối, nàng chỉ biết khóc. Nàng đã lấy hơn 30 năm nội công truyền cho Phượng Kỳ Thiên để hắn duy trì mạng sống. Nàng còn lấy máu chính mình cho hắn. Cuối cùng nàng chết. Nàng chết giữa hoang mạc. Phượng Kỳ Thiên sau khi tỉnh lại liền đi tìm nàng nhưng đổi cho hắn chỉ có xác của nàng. Hắn đã dùng kiếm tự tử để máu hai người hòa vào nhau. Trước khi chết hắn có nói nếu có kiếp sau chúng ta không làm huynh muội nữa, chúng ta sẽ làm đôi phu thê an an ổn ổn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện